Ngụy Quốc Bưu ngây ngốc gật đầu, trong mắt ngấn lệ nhưng bây giờ có nhiều người nhìn mình, cậu hít mũi cố gắng nhịn nước mắt: “Em không sao rồi, em là con trai mà.”
“Sau này không được xuống sông nữa, biết chưa?” Hứa Thịnh Kiệt cúi người đến gần Ngụy Quốc Bưu, dặn dò: “Nếu còn lần sau, có thể sẽ không may mắn như vậy đâu.”
“Biết rồi! Cảm ơn anh Hứa, còn có chị Bảo Trân.” Ngụy Quốc Bưu gãi đầu, nhìn mấy đứa bạn đằng sau Hứa Thịnh Kiệt nhảy xuống ghế, vội vàng hòa vào mọi người đi ra ngoài.
“Bưu Tử, vừa nãy cậu làm tớ sợ chết khiếp!”
“Quá sợ luôn, tớ nhìn cậu sắp bị sông nuốt mất rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây