Tiết Lập Quân nghe xong lời này, trong lòng chùng xuống. Ông ở vị trí này bao nhiêu năm, sao có thể không hiểu ý tứ ngoài lời của Trần Tư Minh, nhìn tên Hứa Thịnh Kiệt và Lương Bảo Trân ở trên hơi nghi hoặc không hiểu, hai người này đắc tội với công tử của giám đốc sao?
“Trần chủ nhiệm, chuyện này là công nhân trong xưởng vừa đến tìm tôi làm, tôi cũng đang điều tra quy trình thủ tục. Không phải sao, mới vừa viết được mấy chữ, ông đã đến rồi.”
“Tiết chủ nhiệm, vậy thì chứng tỏ tôi đến đúng lúc vừa vặn thay ông phát hiện ra vấn đề lớn.” Trần Tư Minh từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn, lắc ra một điếu thuốc lá, đưa cho người ta: “Công việc mười mấy năm trước có thể cứ thế mà nhường ra sao? Tôi xem nào, gọi là Đinh Hiểu Hạ phải không? Đồng chí này không chừng có ý kiến, huống hồ chuyện lâu như vậy rồi, cho dù có thật sự muốn làm thì theo quy trình cũng không thể ba năm năm ngày là xong được chứ.”
Nhéo điếu thuốc lá, Tiết Lập Quân kẹp lên tai, đem lời Trần Tư Minh suy nghĩ một lượt trong đầu hiểu ra: “Cũng đúng, vẫn phải xem xét tình hình cho kỹ rồi hãy nói.”
“Ồ, cái này có lý.” Trần Tư Minh lại nói với người ta một câu, lúc này mới ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm nhà máy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây