Chu Quốc Bình đi theo đến cửa tiễn khách: “Được, đi chậm thôi nhé, rảnh thì đến chơi.”
Nhìn Lương Bảo Trân đi xa, Lưu Niệm Hoa định đi đến bếp nấu ăn nhưng thấy Chu Quốc Bình vừa cười vừa nói lúc nãy giờ đã quay sang cau có: “Sau này em ít qua lại với vợ của Tiểu Hứa đi.”
Lưu Niệm Hoa thấy lo lắng, nhìn chồng mình nói lí nhí: “Bảo Trân rất tốt...”
“Tốt cái gì?” Chu Quốc Bình đi vào nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Một đứa con gái nhà quê lại không có việc làm, em suốt ngày ở với cô ta có ích gì?”
Quay đầu lại nhìn, sắc mặt Lưu Niệm Hoa không được tốt lắm, Chu Quốc Bình thở dài rồi nói tiếp: “Em không có việc làm, ngày nào cũng ở nhà, có thời gian thì đi tìm những người có việc làm trong khu tập thể của chúng ta để trò chuyện nhiều hơn như Trình Thái Lệ chẳng hạn. Cô ấy còn là nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng tiêu dùng, nếu mối quan hệ của các em tốt thì mua đồ lỗi có phải sẽ tiện hơn không? Còn có dì Trương, bà ấy có nhiều họ hàng, trong số đó cũng có không ít người có địa vị chứ đừng suốt ngày ở với mấy đứa con dâu nhà quê như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây