Ngồi ở bàn làm việc của giám đốc nhà máy, Cố Thừa An mặc áo sơ mi trắng đang duyệt văn bản, cánh tay màu lúa mạch lộ ra ở phần tay áo xắn lên, ẩn hiện gân xanh.
Anh nhận ra ánh mắt của Tô Nhân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô đang ngẩn người nhìn mình, anh nhướng mày trêu cô.
“Ít tự luyến thôi.” Tô Nhân liếc anh một cái, lại cảnh cáo anh: “Bây giờ em là phóng viên của Nhật báo Bắc Kinh, anh đừng nói mấy lời vô nghĩa với em.”
Cố Thừa An: “...”
Được rồi, không trêu chọc vợ khi đang làm việc... Không đúng, là không trêu chọc được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây