Tô Nhân này tốt nghiệp cấp ba, còn rất xinh đẹp nhưng hình như lại hơi quá xinh đẹp, đứa cháu họ của mình mặt chữ điền, ngũ quan cũng coi như đàng hoàng, thuộc dạng không có công cũng không có tội, ngoại hình đó mà đi với người bình thường thì tùy tiện ghép đôi cũng được nhưng với Tô Nhân thì hơi không xứng đôi.
“Đồng chí Tô Nhân, cháu nói cho dì biết, tìm đối tượng có cần tìm người đẹp trai không?” Dì Chu có ý ám chỉ: “Thực ra dì thấy đàn ông ấy mà, một khuôn mặt không quá quan trọng, nhìn được là được rồi.”
Tô Nhân bị dì Chu nhiệt tình bám riết, chỉ mong thoát thân nhanh chóng, càng qua loa cho có lệ hơn, thuận theo lời dì ấy nói: “Đúng đúng, đàn ông cũng đừng đẹp trai quá, nếu không sẽ có nhiều chuyện phiền phức.”
“Đúng đúng đúng!” Dì Chu cảm thấy rất đúng, như thể gặp được tri kỷ: “Mặt có thể ăn được à? Những cái bình hoa di động đó không được, phải tìm người đáng tin cậy!”
Cố Thừa An ở ngay sau hai người, nghe rõ từng câu từng chữ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây