Một người mười lăm tuổi, một người mười sáu tuổi, cuối cùng Cố Thừa An đánh nhau thắng, sau này đám người Tôn Chính Nghĩa không được đến đây nữa.
“Cái gì vậy?” Bây giờ Cố Thừa An chẳng hứng thú với thứ gì, bắn súng, không muốn, đi xe máy, không thích.
“Băng cát-xét!” Hàn Khánh Văn lấy ra từ túi áo quân phục một chiếc khăn tay, gói thành hình chữ nhật nhỏ, mở ra xem, bên trong có một cuộn băng cát-xét: “Tôi nhờ người lấy về, của Hồng Kông đấy! Bên trong là những bài hát chưa từng nghe!”
“Nhanh nhanh nhanh! Có Radio chưa!”
“Bài hát dạo trước là “Quá khứ chỉ có thể nhớ lại “, nghe cả 800 lần rồi, rốt cuộc cũng có bài mới!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây