“Không sao.” Tô Nhân nắm chặt lấy cánh tay cô, tay chân cô lạnh ngắt, cảm nhận được hơi ấm trên làn da của Cố Thừa Huệ mới dần dần bình tĩnh lại.
Vài câu trong sách đã quyết định số phận của một người sống sờ sờ, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, cô không thể chấp nhận một người như Cố Thừa Huệ đang sống động trước mặt mình, lại bị vài câu trong sách hủy hoại cả cuộc đời. Tô Nhân trầm ngâm một lúc, lại kiên định nói: “Không sao.”
Tối hôm đó Cố Thừa Huệ ngủ lại, nghỉ ở phòng trống trên tầng hai nhà họ Cố, trước khi ngủ còn cãi nhau ầm ĩ với Cố Thừa An ở hành lang, đòi anh tư đưa mình đi bắn súng.
“Cố Thừa Huệ, em không đi làm à? Ngày nào cũng không biết làm gì, lớn thế này rồi, phải đứng đắn một chút.” Cố Thừa An khoanh tay trước ngực, dựa người vào tường.
“Anh tư, đây là lời ông nội mắng anh, anh còn lấy ra nói em? Ông bà nội thích em nhất!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây