“Đẹp chứ!” Ngô Đạt nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Thắt hai bím tóc, mặc áo sơ mi kẻ caro gì đó, mặt nhỏ, mắt to...”
“Thôi đi!” Hồ Lập Bân huých khuỷu tay vào vai cậu ta: “Đi mà mơ.”
Cố Thừa An thấy bực bội, hiếm khi nào thấy chán nản như vậy, như có tảng đá lớn đè lên ngực, chỉ thấy khó thở.
Buổi chiều tối, mẹ mình nói, còn đang tính tìm đối tượng cho Tô Nhân trong đại viện, quay đầu nhìn lại những người bên cạnh, đột nhiên thấy càng nhìn càng không vừa mắt.
—
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây