“Anh đúng là có bản lĩnh.” Tô Nhân nghe nói Ban bảo vệ của trường B quản lý rất nghiêm, ra vào chỉ nhận huy hiệu trường, không ngờ Cố Thừa An ngay cả chuyện này cũng giải quyết được.
Vừa rồi thấy anh đột nhiên xuất hiện ở căng tin, còn giả vờ hỏi mình có thể ngồi bên cạnh không, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Mới xa nhau có năm ngày mà cô đã thật sự nhớ anh lắm rồi.
“Em ngày mai chiều tan học là về rồi mà, anh còn đích thân đến đây làm gì.” Tô Nhân lẩm bẩm một câu nhưng trong lòng lại vui vẻ, ngọt ngào như nước đường.
“Anh thì không sao, chủ yếu là sợ em nhớ anh quá, nhớ đến mức không ăn không ngủ thì không tốt.” Lúc này, đôi mắt sắc sảo của Cố Thừa An trở nên dịu dàng, đáy mắt tràn đầy ý cười, nhìn cô gái mình yêu bị trêu chọc đến mức mắt long lanh, trong lòng mới thấy đầy ắp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây