“Trước đây hai người đã quen nhau rồi à?” Vương Thu Cúc không thay đổi sự nhiệt tình sau nhiều năm làm việc tại nhà hàng quốc doanh, tò mò hỏi thăm.
“Vâng, chúng em ở cùng một viện.” Tô Nhân lấy một ít kẹo và bánh đào từ trong hành lý chia cho mọi người.
Mẹ chồng tương lai Tiền Tĩnh Phương đã chuẩn bị sẵn cho cô, tối qua còn đặc biệt dặn dò, bảo Tô Nhân đến ký túc xá làm quen với những người bạn cùng phòng, dù sao sau này cũng phải sớm tối ở bên nhau nên chuẩn bị đồ ăn trước, người ta vẫn nói là người ta không đánh người tươi cười, ăn đồ của người ta thì miệng mềm mà.
Mọi người ăn kẹo Tô Nhân đưa, sau đó bốn người chia nhau một miếng bánh đào, nhất thời có chút ngượng ngùng, không có lý gì mà ăn không uống không, thế là cũng lục tung túi của mình, chia nhau đủ loại đặc sản, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện làm quen, trong ký túc xá một bầu không khí hòa thuận.
Buổi tối, một nhóm bạn học nữ trò chuyện đến khi tắt đèn, chạy đôn chạy đáo cả ngày cũng có chút mệt mỏi, giọng nói của mọi người dần nhỏ lại, Tô Nhân nằm trên chiếc giường đơn trong ký túc xá nhỏ hơn nhiều so với giường ở nhà, nhìn lên trần nhà đen kịt, lắng nghe tiếng thở nhẹ của những người bạn cùng phòng xung quanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây