Tô Kiến Thiết bị mọi người vây quanh chỉ trích, tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, Phùng Xuân Tú không chịu yếu thế, chửi bới rồi quay về: “Thôi đi! Chúng tôi có đối xử tệ với Tô Nhân ở đâu chứ? Nó không cha không mẹ, không có chúng tôi giúp đỡ thì sớm chết đói rồi!”
“Thím ba!” Tô Nhân nghe bà ta cố tình nhắc đến vết sẹo của mình, cũng nghiêm túc hẳn lên nhưng cô đã không còn là cô bé năm xưa sẽ lén lút buồn vì bố mẹ không còn nữa: “Các người đã giúp đỡ như thế nào? Là đến nhà vừa cướp, vừa lừa, lấy mất máy khâu của nhà con? Hay là năm đó xảy ra nạn đói, muốn dùng một bao đá đổi lấy một bao rau dại nhà con? Hay là ông nội vừa mất chưa bao lâu, các người đã đến lật tung cả nhà con lên, muốn tìm xem có thứ gì đáng giá không?”
“Con... con, nói bậy...ta không làm những chuyện như vậy!”
“Đội trưởng, cái máy khâu đó, cháu nghe nói chú ba đã bán cho nhà chú để lấy tiền đền bù cho việc ăn trộm phân bón của đội phải không? Trên máy khâu vẫn còn chữ, năm đó cháu còn nhỏ, mới bốn tuổi, thích viết chữ nên đã khắc một chữ “Nhân” nguệch ngoạc lên đó, cái máy khâu đó là đồ của nhà cháu.”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn sang cái máy khâu nhà đội trưởng, ồ, đúng là có thật!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây