Cố Thừa An cười tươi, giơ hai tay lên cao, trong một vùng hoang dã, khí thế ngút trời: “Oan uổng quá, vừa rồi anh thực sự muốn xem xem em có thể nhắm mắt đi về không, kết quả em nhắm mắt đứng im ở đó, nhìn em như vậy là muốn hôn em.”
“Anh!” Tô Nhân đẩy anh ra, thật là vô lại, quay người chạy về phía trước: “Bỏ anh ở đây, tối nay anh ngủ ngoài đồng đi.”
Đáng tiếc là người đàn ông cao to chân dài, đuổi theo người khác rất nhanh, đôi chân dài chỉ cần quơ vài cái là bắt được Tô Nhân trước cửa nhà họ Tô.
Tô Nhân chạy đến nỗi má ửng hồng, hơi thở hổn hển, nụ cười rạng rỡ, tươi tắn hơn cả ánh trăng sáng.
“Không đùa nữa, không đùa nữa, về đến nhà rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây