Tô Nhân bị cơn buồn ngủ ập đến, nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, anh vẫn chưa về, đang suy nghĩ thì nghe thấy có người nói chuyện ở cửa.
“Nhân Nhân, vẫn chưa ngủ à? Trời lạnh rồi ngủ sớm đi, đọc sách đừng đọc quá khuya.” Tiền Tĩnh Phương xuống tầng, vừa khéo nhìn thấy khe cửa phòng Tô Nhân có ánh sáng.
“Con biết rồi ạ, dì Tiền, con đi ngủ đây.”
Tô Nhân đứng dậy kéo dây đèn cạnh cửa, trong phòng lập tức tối om.
Trở lại giường tiếp tục đợi, Tô Nhân ngáp một cái nằm xuống, nghĩ đến kế hoạch sau này, khóe miệng nở nụ cười. Nhưng cơn buồn ngủ dần ập đến, mí mắt cứ đánh nhau, không biết bất giác ngủ thiếp đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây