Hồ Lập Bân nhe hàm răng trắng, lại nịnh nọt thêm hai câu: “Chủ nhiệm Ngô, anh Lưu, cảm ơn nhiều lắm ạ, nếu không tôi về nhà không sao ngủ được.”
Chủ nhiệm Ngô vẫn phải dặn dò nghiêm khắc: “Cẩn thân, không để làm mất nữa nhé.”
Có một lần không thể có hai.
“Chắc chắn chắc chắn!” Hồ Lập Bân đảm bảo với mọi người: “Người tôi có thể mất, chứ không thể mất nó!”
Mọi người cười ồ lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây