Ngụy Bỉnh Niên cứ ăn hai miếng thức ăn lại nhìn cô gái một cái, chìm đắm trong cảm xúc mất mặt của mình, Cố Thừa Huệ khó mở lời nên không hề phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông.
“Em...” Ngụy Bỉnh Niên mím môi, yết hầu lăn một cái, cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Gần đây không đến cửa hàng cung ứng mua đồ sao?”
“Không ạ.” Cố Thừa Huệ nghi hoặc nhìn anh ta.
“Vậy trên đường không gặp chú chó vàng nhỏ sao?”
“Nhiều ngày rồi không gặp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây