“Nhà máy cán thép thuộc về tất cả công nhân, anh cũng không có quyền quyết định bất kỳ ai đến bất kỳ nơi nào trong nhà máy, em cứ tự nhiên.”
Ngậm chặt khóe môi, anh ta cầm hộp cơm rời đi, đi rất dứt khoát.
Cố Thừa Huệ vui vẻ quay đầu, khẽ ngân nga bài hát Hồng Kông mà trước đó cô ta nghe được từ anh họ, đạt được thắng lợi giai đoạn, nhất định phải ăn mừng ăn mừng!
Ngụy Bỉnh Niên tai thính mắt tinh, nghe thấy giọng nữ dịu dàng sau lưng cất tiếng hát, giọng hát du dương dài, vui vẻ động lòng người, chỉ là bài hát cô gái nhỏ ngân nga rõ ràng không đứng đắn, rõ ràng là nhạc vàng!
Anh ta cau mày, bước nhanh hơn rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây