Nghỉ ngơi một đêm, Tô Nhân tỉnh dậy đầy sức sống, mặc quần áo chỉnh tề mở cửa phòng, liền thấy Cố Thừa An đứng trước cửa phòng mình, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như muốn tính sổ với cô.
“Bây giờ chịu mở cửa rồi à?” Khóe môi Cố Thừa An nở nụ cười.
“Ai bảo anh nửa đêm gõ cửa phòng em! Anh là đàn ông con trai không được tùy tiện vào phòng con gái.”
“Anh là đàn ông tùy tiện sao? Em là con gái tùy tiện nào khác sao? Người khác cầu xin anh vào anh còn chẳng thèm.” Cố Thừa An lại muốn trêu cô, đưa tay định sờ mặt cô, bị Tô Nhân khéo léo tránh được.
“Đừng giỡn! Đây là ở nhà!” Nụ cười của Tô Nhân nở trên mặt, vỗ vỗ tay anh, có chút chột dạ nhìn xung quanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây