Cuối cùng Tô Nhân cũng không được nhìn thấy khoảnh khắc mặt trời mọc, khi cô mở mắt ra, bên ngoài đã sáng bừng, mặt trời mọc lên, tỏa ánh sáng, nhẹ nhàng bao phủ cả núi rừng.
“Đẹp quá.” Tô Nhân mặt ửng hồng, kéo kéo tay áo Cố Thừa An: “Anh nhìn kìa.”
Cố Thừa An thấy Tô Nhân chỉ chăm chú nhìn mặt trời mọc, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ tàu hỏa, mắt cô sáng lấp lánh. Còn anh thì chẳng hứng thú gì, chỉ nhìn cô gái của mình, giơ tay vén lại những sợi tóc hơi rối của cô: “Ừ, đẹp thật.”
—
Tàu hỏa màu xanh lá cây chạy một mạch về phía nam, cuối cùng cũng đến ga xe lửa Bắc Kinh vào lúc hai giờ chiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây