Nghe vậy, Tô Nhân suýt nữa làm rơi bát, quay đầu lén liếc nhìn người đàn ông đằng sau, lại thấy Cố Thừa An đang cười tươi, ẩn hiện vẻ đắc ý.
Tô Nhân nói bâng quơ, chuyển sự chú ý của Cố Thừa Huệ sang chỗ khác: “Có son môi gì đâu, bên ngoài cũng không mua được, em uống nhiều nước ép sachi đi.”
Hiện nay, son môi và các loại mỹ phẩm khác không được bán công khai, thường chỉ có đoàn văn công trong quân đội cần biểu diễn mới được phân phát đặc biệt. Những người không phải diễn viên mà tô son trát phấn sẽ bị coi là tư sản, bị người ta khinh thường. Chỉ có một số cô gái trẻ sau khi phong trào lớn kết thúc mới có chút rung động, muốn kiếm ít mỹ phẩm để thoa.
Cố Thừa Huệ cũng không truy cứu chuyện này, chỉ lại cúi đầu uống nước ép.
Buổi tối, mấy người lên núi hái quả sachi về nấu nước ép bày lên bàn, mỗi người một cái cốc tráng men, bên trong lắc lư nước ép màu vàng nhạt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây