Tô Nhân nghe lời Cố Thừa An khoe khoang, lại nhớ đến lần anh nói lời đả kích kia, xem ra, lời đả kích của anh thật sự rất thâm, khiến cho một kẻ vô lại như Hồng Đào đến tận bây giờ vẫn còn sợ hãi.
“Đến đây nào, ăn cơm thôi!” Giọng nói lớn của Cố Khang Liên vang lên, người chưa đến nhưng tiếng đã đến trước, thấy quần áo trên mắc áo ở cửa phòng, bà biết con gái và con rể đã về: “Quân Quân, xem kìa, chú và cô cùng cô Tô Nhân đến rồi.”
Mấy người trong phòng lập tức nhìn về phía cửa, thấy một cậu bé mặc áo khoác quân đội nhỏ nhắn đẹp trai dắt theo một cô bé xinh xắn như búp bê bước vào phòng.
“Chú Thừa An, cô Thừa Huệ, thím... cô Nhân Nhân.” Quân Quân vui vẻ chào hỏi, mắt sáng lên vẻ phấn khích.
“Quân Quân, mấy tháng không gặp, có cao hơn rồi không?” Cố Thừa An xoa đầu Quân Quân, đúng là một cậu bé khôi ngô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây