“Thôi thì đành bỏ ra hai trăm đồng tiền sính lễ để góa phụ đó mang con trai vào cửa. Như vậy tính đi tính lại, cũng coi như Hồng Đào có người nối dõi, nói là sau này già rồi không đến nỗi không có người đập bát.”
Cố Thừa Anh khinh thường chuyện này nhưng là chuyện nhà họ Hồng, cô lười quan tâm.
Cố Thừa An hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Thật đúng là tốn không ít tâm tư.”
Nhưng Cố Thừa Huệ lại ngây thơ, từ nhỏ chưa tiếp xúc với chuyện gì: “Giả dối là gì?”
Một câu nói, ba người còn lại trong phòng lập tức im lặng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây