Một tiếng Nhân Nhân trầm thấp của Cố Thừa An suýt khiến tim Tô Nhân ngừng đập.
Nếu như nửa năm trước, Tô Nhân quyết không thể tưởng tượng ra cảnh tượng này. Cố Thừa An vô cùng ghét và bài xích mối hôn ước đó lại gọi cô một tiếng Nhân Nhân, chỉ hai chữ ngắn ngủi như thể đã trải qua ngàn vạn lần quanh co khúc khuỷu, quấn quýt trên đầu lưỡi.
Người này như tìm được niềm vui, còn tự lẩm bẩm: “Nhân Nhân... cách gọi tên này nghe hay thật.”
Tô Nhân không chịu nổi nữa, lập tức vòng sang bên kia tìm dì Tiền, hừ, vẫn ở bên dì Tiền là an toàn nhất.
“Chị Nhân Nhân, vừa rồi bà nội còn nói, đây là lần đầu tiên chị xem tiết mục biểu diễn như thế này, đến lúc đó chúng ta, những người trẻ tuổi, đi lên phía trước tìm một vị trí đẹp.” Cố Thừa Huệ một tay đỡ bà nội, nghiêng người nói chuyện với Tô Nhân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây