Cố Thừa An trả giày trượt về, lấy lại hai đồng tiền đặt cọc, hai người vận động một hồi, dù sao cũng tiêu hao thể lực, nhớ đến xiên hồ lô đường ở cuối ngõ gần đó, anh nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Nhân: “Bên ngoài gió lớn, em cứ ở đây đợi anh, có đồ ngon cho em.”
Lúc này anh cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của đứa cháu Quân Quân, hóa ra thích một người, thật sự hận không thể đem tất cả những thứ mình thích đều cho người đó.
“Được.” Tô Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Thừa An đi được hai bước, quay đầu lại không yên tâm dặn dò: “Vào trong đứng một chút, đừng để gió thổi, khăn quàng cổ, găng tay, mũ đều đội vào, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”
Tô Nhân nhìn theo bóng lưng Cố Thừa An nhanh chóng rời đi, tay đặt lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập nhanh, cúi mắt trầm tư.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây