Tầng dưới, ở hành lang cầu thang tầng hai, Lý Niệm Quân cười đắc ý, như thể đã trút được cơn tức nhiều năm.
“Mình chơi cờ tướng là do bố mình dạy tận tay từ nhỏ, cô ta, hừ, Tôn Nhược Nghi biết cái quái gì, bố con mình chơi cho vui, bố mình muốn thua mình thì thua, lấy cớ cho mình tiền tiêu vặt, cô ta còn không vừa ý.”
“Sau đó cô ta muốn thi đấu với cô?”
“Đúng vậy, tôi thắng cô ta liên tiếp năm ván, bắt cô ta đưa tôi năm đồng!” Lý Niệm Quân ngẩng đầu, đắc ý không chịu được, đầy vẻ tự hào: “Kết quả cô ta lại không chịu đưa, bố tôi ở bên cạnh ám chỉ cô ta đưa tôi trước, sau đó bố tôi sẽ đưa lại cho cô ta, cô ta thua đến nỗi mất hết lý trí, thấy mất mặt, trực tiếp quát bố tôi...”
Tô Nhân hơi ngạc nhiên: “Cô ta cư nhiên quát bố cô?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây