Buổi chiều đuổi người đi, Cố Thừa An về nhà nằm vật ra giường, trước mắt toàn là nụ cười buồn bã của Tô Nhân tối qua.
Nhớ lại sự tính toán của mẹ ruột và bố dượng cô, lại nhớ đến đôi mắt trong veo sáng ngời của cô tối qua, Cố Thừa An lăn qua lộn lại, chỉ thấy trong lòng bực bội không có chỗ phát tiết.
Đến giờ ăn tối, anh chủ động giải thích với mọi người trong nhà về việc gia đình Lương Xuân Lệ đã đi: “Nói là nhà có việc gấp nên đi rồi.”
Nhà họ Cố có chút ngạc nhiên, không biết sao lại đi gấp như vậy nhưng Cố Thừa An đã nói thì mọi người cũng không để trong lòng, chỉ có Tô Nhân nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn anh, không thể phân biệt được cảm xúc gì.
Trong lúc ăn cơm, Cố Thừa An vô tình liếc về phía Tô Nhân mấy lần, thấy cô cố gắng cười nói chuyện với ông bà nội, chỉ cúi đầu ăn cơm một cách im lặng hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây