Trong màn đêm sâu thẳm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô phủ một nỗi buồn, đôi mắt hạnh ươn ướt, chất chứa ngàn vạn cảm xúc.
“Không liên quan đến anh, tôi vừa nãy tâm trạng không tốt, trút giận lên anh, xin lỗi.”
Giống như bị ai đó dùng kim đâm vào tim, không thấy máu, thậm chí không để lại vết thương nhưng Cố Thừa An cảm thấy tim mình vừa tức vừa nghẹn, kèm theo những cơn đau nhói, khiến người ta khó thở.
“Cô...”
Tô Nhân vội vàng mở lời: “Đừng hỏi tôi nữa, tôi về trước đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây