Đôi mắt đen liên tục đảo trên mặt Tô Nhân, cố gắng bắt được cảm xúc gì đó, tuy nhiên, cô gái trước mặt dường như bình tĩnh không gợn sóng, không vui không buồn.
“Vâng, lần cuối cùng tôi gặp bà ấy hình như là lúc bảy tuổi.”
Lúc đó mẹ đã đi lấy chồng khác được hai năm, ban đầu còn về thăm cô vài lần, sau này thì ngày càng ít, đến một lần, đã tám tháng mười hai ngày không đến, Tô Nhân nhớ rất rõ, ngày nào cũng đánh dấu trên tường một dấu nhỏ, đến ngày sinh nhật bảy tuổi của cô, mẹ cuối cùng cũng về.
Tô Nhân rất vui, lúc đó đang đói kém, mọi người đều không có gì ăn, đói đến không chịu nổi.
Cô cũng hiểu chuyện, không mong được ăn mì trường thọ như trước đây vào ngày sinh nhật, chỉ ngẩng đầu nhìn mẹ, hai tay dang ra, kéo kéo góc áo mẹ, chỉ muốn mẹ ruột ôm mình một cái, cô đã rời xa vòng tay ấm áp mềm mại đó quá lâu rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây