Tô Nhân cũng bật cười, môi đỏ mím lại, lén nhìn móng giò... không đúng, là mắt cá chân của Cố Thừa An, đúng là được băng bó rất cẩn thận.
Khi ngẩng đầu lên, cô lại thấy Cố Thừa An đang nhìn mình, giống như bắt quả tang thành công, trong mắt đầy ý cười xảo quyệt.
“Đồng chí Tô Nhân, còn dám cười tôi à?” Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt cương nghị của Cố Thừa An như bừng sáng, nụ cười khiến khuôn mặt nhỏ của Tô Nhân nóng bừng.
Cô vội cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu, hai bím tóc theo đó mà lắc lư nhẹ: “Không có.”
Ngày hôm sau, Tiền Tĩnh Phương nhờ người xin nghỉ phép cho con trai ở Cục Quản lý nhà đất, đợi người nhà đi làm hết, Cố Thừa An liền thấy buồn chán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây