Chiếc xe Phượng Hoàng dừng lại trước cửa nhà họ Cố, Tô Nhân rời khỏi ghế sau, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời, như thể không nỡ rời mắt.
“Thích như vậy sao?”
Cố Thừa An thấy vẻ mặt say mê của Tô Nhân, không biết tuyết rơi hàng năm có sức hấp dẫn gì.
“Ừm, quê tôi ít khi có tuyết lắm.” Tô Nhân giơ cánh tay lên, hứng vài bông tuyết lên chiếc áo bông màu xanh nước biển, những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào, thỏa mãn rồi: “Được rồi, đi thôi.”
Cố Thừa An nhìn Tô Nhân ngoan ngoãn chơi tuyết, lần đầu tiên không thấy hành động như vậy là trẻ con, khi cô quay người, anh đưa tay kéo cô lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây