Anh ta không hiểu những gì anh ta sẽ phải đối mặt, sau khi đọc nó nhìn thoáng qua cha mình, nói: “Cha, có một hồ sơ trên đó cha đã ký, cha nghĩ lại đi.”
Đầu óc Dương Gia Vượng thoáng cái đã ngây ngẩn cả người, lúc nhận đồ bưu điện có ghi chép, ông ta quên mất chuyện này.
“Ghi chép gì mà ghi chép, chúng tôi nào biết được những thứ này.” Lưu Chiêu Đệ nóng nảy, muốn đưa tay đoạt lấy quyển sổ kia từ trong tay con trai của mình xé rách, nhưng lại liếc mắt một cái bị Dương Hoằng An nhìn thấu, quyển sổ kia rất nhanh bị cướp đi.
“Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa.” Dương Hoằng An túm lấy quyển sổ trực tiếp đứng dậy, con mắt như dao sắc bén rũ xuống nhìn chằm chằm Dương Gia Vượng, “Ngày đó chú đi nhận đồ của mình thuận tiện cũng nhận thư của cháu, trên đó đều có ghi chép, nhưng chú không đưa thư cho chúng cháu.”
Anh vừa dứt lời, một thân ảnh trực tiếp vọt vào trong phòng, Vương Diệu Cầm có chút tức giận đã to giọng nói lên: “Được lắm, Lưu Chiêu đệ bà, thì ra nguyên lai là các người cầm thư của tôi lại không đưa cho tôi, hại tôi lo lắng sợ hãi mấy năm nay, món nợ này hôm nay chúng ta phải tính toán thật kỹ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây