Dương Hoằng An cũng nở nụ cười theo, nhìn Dương Gia Vượng: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là năm 1973 khi chú Vượng đi bưu điện nhận đồ, có phải thư gửi về nhà cháu cũng nhận cùng rồi không?”
Anh nói xong, đôi mắt khóa thật sâu hai người trước mắt, không buông tha bất kỳ biểu tình nào trên mặt bọn họ.
“Cháu, cháu nói cái gì?” Động tác Dương Gia Vượng vừa muốn ngồi xuống, bởi vì lời này mà thiếu chút nữa đã làm tim ông ta thắt lại, khuôn mặt khô héo của ông ta hiện lên một tia bối rối: “Chuyện gì vậy?”
Lưu Chiêu đệ trong lòng cũng lộp bộp vài cái, thì ra là việc này!
Dương Hoằng An này vừa trở về chuyện nhiều như vậy không làm, sao chỉ nhớ tới chuyện này? Hơn nữa sự tình đã qua mấy năm, mà nhanh như vậy đã tìm tới cửa!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây