Người ấy tặng đồ không nhiều lắm, nhưng đều là đồ đắt tiền, có lúa mạch nhũ tinh, sữa bột, đồ ăn vặt, còn có một ít đồ chơi nhỏ, bên trong đồ chơi có một con ếch da sắt giống như lần trước La Phương Phỉ mang đến.
Nhìn nhà mình đột nhiên xuất hiện nhiều thứ đắt tiền như vậy, Triệu Thúy Xuân hoảng sợ, vội vàng hỏi cô: “Mấy cái này ở đâu ra vậy? Con không lấy đồ của người khác, phải không?”
Hải Đường giải thích ngắn gọn nguồn gốc, Nhạc Quốc Hoa nghe xong vẻ mặt cả kinh, lúc này dặn dò cô: “Chị, lần sau chị cũng đừng ở một mình với anh ta, ai biết anh ta mang tâm tư gì?”
Hải Đường nghe cậu mâu thuẫn với Dương Hoằng An như vậy, nở nụ cười: “Anh ta đột nhiên tới đây, hẳn là chỉ là tới tặng đồ thôi.”
“Coi như anh ta có chút lương tâm.” Nhạc Quốc Hoa nhìn đồ vật hừ nói: “Nhưng đừng hòng cầm chút đồ vật này đã cảm thấy chúng ta sẽ tha thứ cho anh ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây