Mày kiếm anh khẽ nhíu, nhịn một thân ướt át khó chịu đưa đồ trong tay cho cô: “Buổi chiều mua, cho em.”
Hải Đường rũ mắt, trong tay anh là một cái túi không lớn không nhỏ, bên trong chứa đầy đồ căng phồng: “Cái gì vậy? ”
“Một ít đồ ăn và đồ dùng.” Đồ đạc hơi nặng, Dương Hoằng An không dám nhét chúng vào trong tay cô: “Mua cho em và đứa nhỏ, sau này nếu còn thiếu cái gì cũng có thể nói với anh.”
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng, giống như có chút lấy lòng, Hải Đường hơi híp mắt đào, từ trên xuống dưới đánh giá anh, ban đêm yên tĩnh, hai người đến gần, hô hấp của anh hơi nặng, gương mặt màu lúa mạch dưới ánh trăng có vẻ rất thâm trầm.
Xem ra người đàn ông này coi như có chút lương tâm, biết mình phạm phải sai lầm khó có thể tha thứ, cho nên trong lòng áy náy mua chút đồ vật để bồi thường, tuy rằng hiện tại không có khả năng tha thứ cho anh, nhưng đồ đạc cô vẫn sẽ chấp nhận nhận lấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây