“Đúng vậy, đừng tưởng rằng anh nói mấy chữ nhận con thì có thể xóa đi sự vất vả và ủy khuất của chị tôi suốt 4 năm qua.” Cậu hơi lui về phía sau một bước nói.
Dương Hoằng An đương nhiên biết một người phụ nữ dưới tình huống một mình nuôi con sẽ vất vả bao nhiêu, nhưng bây giờ anh thật sự không nhớ ra lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ không để cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy.
Trầm mặc một lát, anh giương mắt liếc Nhạc Hải Đường một cái, cô sinh con, dáng người cũng trở nên yểu điệu, ý vị mười phần, trong đôi mắt sâu thẳm còn lưu chuyển từng tia phong tình.
Tuy rằng bộ dáng hiện tại của cô ấy có một chút thay đổi, nhưng anh có thể xem điểm này như không có, cô vẫn là người trước kia mà anh hết lòng thích.
“Được.” Anh cười nói: “Anh có thể chờ, thế nào cũng chờ được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây