Sau khi suy nghĩ, Hải Đường hít một hơi, đem đứa nhỏ giao cho Nhạc Quốc Hoa, sau đó đảo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông: “Đứa bé là con của anh, anh có tin hay không?”
Xung quanh yên tĩnh, lời nói nhẹ nhàng của người phụ nữ giống như gió nhẹ xẹt qua tai, Dương Hoằng An vẫn nhẫn nại nhưng có chút nghe không rõ: “Cái gì?”
Hải Đường thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông, tiến lên tới gần anh, gằn từng chữ nói: “Tôi nói thằng bé là con của anh, anh có dám nhận không?”
Thanh âm kiên định lọt vào tai, Dương Hoằng An chỉ cảm thấy vành tai giống như nổ tung ong ong một tiếng, đại não đột nhiên trống rỗng trong chốc lát, anh theo bản năng nắm chặt nắm tay, thanh âm khiếp sợ: “Đứa nhỏ là của anh?”
Đôi mắt đen như vòng xoáy trên mặt anh khóa chặt cô, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Em nói nghiêm túc chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây