Thôi xong, họ đấu không lại nhà họ Dương rồi!
Cơ thể cậu hơi cứng nhắc, vội quay sang nhìn Hải Đường: “Chị, về nhà thôi.”
Nghe cậu mình nói có thể về nhà rồi, Đô Đô thở dài một hơi, bàn tay nhỏ vỗ vỗ ngực: “Mẹ, những người kia đi rồi, có phải chúng ta không bị bắt nữa không?”
Đôi mắt to tròn của cậu bé mỉm cười híp vào, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, Hải Đường không kiềm chế nổi, nhéo má cậu bé một cái: “Không bị bắt nữa, chúng ta không làm chuyện xấu.”
Có điều cô cũng hơi bất ngờ, không biết rốt cuộc Dương Hoằng An đã cho những người đó xem thứ gì mà đuổi được họ đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây