Dương Hoằng An cao lớn, nhìn cũng rất cường tráng, Nhạc Quốc Hoa sao có thể là đối thủ của anh được, còn đánh nữa thì chỉ có nước cắn răng chịu đòn thôi.
“Cậu ơi.” Đôi mắt long lanh của Đô Đô tràn đầy sự lo lắng, cậu bé vội kéo áo cậu: “Đánh nhau đau lắm, cậu đánh không lại tên khốn này đâu.”
Lời nói trẻ con kết tội Dương Hoằng An. Tuy Dương Hoằng An không biết cậu bé này là ai, nhưng anh vẫn muốn giải thích một chút, có điều chưa kịp mở lời, Dương Hoằng Mai đã cướp lời: “Nhạc Quốc Hoa, cậu đừng có ở đây ăn nói linh tinh.”
Cuối cùng Dương Hoằng Mai đã hiểu vì sao Nhạc Quốc Hoa lại phát điên đánh người như vậy, hóa ra họ vẫn đổ tội việc Hải Đường sinh con lên đầu nhà họ Dương: “Chuyện nhà các người không liên quan gì đến chúng tôi, bớt ở đây vu oan giáng họa cho chúng tôi đi!”
“Cái gì mà vu oan giáng họa cho các người?” Hải Đường lạnh lùng liếc nhìn Dương Hoằng Mai: “Cô là cái thá gì chứ? Cô là thần linh à? Cô nói không liên quan là không liên quan chắc?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây