Dương Hoằng Mai nhìn qua người phụ nữ kia, đàn ông đúng là thứ bị nhan sắc làm mù mờ, thái độ của tên tài xế đối với mấy cô lúc nãy có hòa nhã như vậy đâu, bây giờ nhìn xem, đối với Nhạc Hải Đường lại cười đến sáng lạn như vậy.
Hải Đường nhìn vào ánh mắt lộ liễu của đối phương, nhưng mà bây giờ cô lười phản ứng với đám người nhà họ Dương, chỉ gật gật đầu, nói một tiếng được với tài xế.
Rất nhanh xe liền bắt đầu lăn bánh.
Số lần Đô Đô ngồi xe có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này được ngồi xe, gió mát thổi vào, nhóc con rất là phấn khích, đôi tay nhỏ vỗ vỗ: “Mẹ ơi, gió lớn quá nè, mát quá.”
Bây giờ đường nông thôn vẫn còn là đường đất, trời không có mưa thì khi xe chạy bụi đất bay mù mịt, Hải Đường nhìn nhóc con há miệng nói chuyện, sợ cát bụi bay vào miệng nhóc con, liền bảo nói ít lại chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây