Đô Đô cảm thấy bản thân đã đi bộ khá lâu rồi, nhưng thấy mẹ và cậu vẫn đang đi bộ, cậu nhóc cảm thấy ngại khi bảo mẹ bế.
Đầu thằng bé lắc lắc, đôi mắt trong veo nhìn mẹ: “Đô Đô không mệt chút nào.”
Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng còi xe rú lên từ phía sau.
“Mẹ, nhìn kìa, có xe rồi.” Đô Đô vui mừng vẫy xe, sau đó liền nói ra ý nghĩ trong đầu: “Con mệt quá, có xe rồi chúng ta không phải đi bộ nữa.”
Hải Đường cũng thờ phào nhẹ nhõm, bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, nắng rất to, có xe đồng nghĩa với việc họ được cứu sống rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây