“Con đã chơi đủ rồi ạ.” Thanh âm Đô Đô mềm mại: “Có thể bán đi rồi.”
Từ đáy lòng Triệu Thúy Xuân đã vui đến điên rồi, trước đó bà chưa hề biết nhóc con này lại có quan hệ tốt như vậy với cậu mình.
“Thế nhưng cái này không thể bán được.” Bà chỉ vào cái nồi trong tay mình, sau đó lại cầm những bình, bát trong túi xách của cậu nhóc ra: “Những thứ này bán cũng không được tiền.”
Thứ đáng giá nhất trong túi xách của Đô Đô chắc là mấy quyển sách kia rồi, thế nhưng mấy thứ đó có thể bán được bao nhiêu chứ, có khi còn không được nổi một hào.
“Không thể bán vậy thì con sẽ không có tiền ạ?” Đô Đô nhìn bà lấy từng món đồ ra, thần sắc có chút mất mát, rất nhanh, cậu nhóc lại quay lại phòng ngủ chính.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây