Dương Hoằng An tự nhiên sẽ không thúc giục, đưa thuốc xong, anh về trong cục, còn chưa vào đến phòng làm việc đã nhìn thấy Trần Yên đang cầm trong tay một cái rương to đứng chờ người.
Vừa thấy người đàn ông xuất hiện, Trần Yên lập tức buông cái rương đi qua: “Dương Hoằng An, anh quyết định sẽ chôn chân cả đời ở ngọn núi lớn này ư?”
Dương Hoằng An liếc cô ta một cái, mặc kệ cô ta, nhấc chân tiến vào phòng làm việc.
Trần Yên vẫn chưa chết tâm, nhắm mắt theo đuôi phía sau anh: “Rõ ràng anh có thể phát triển hơn nữa, tại sao lại muốn nhốt mình ở cái chỗ rác rưởi này mà sống vậy?”
“Anh không biết ở đây…” Cô ta chưa nói xong, người đàn ông trước mặt chợt dừng lại làm cô ta thiếu chút nữa đụng phải.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây