Dương Hoằng An nói phải băng bó cho hai con thỏ, Hải Đường từ chối, cô muốn xem tình hình miệng vết thương khép lại ra sao.
Đến khi mọi chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi, hai mẹ con họ ngồi ngẩn người ở đó.
Hai tay Đô Đô chống má, đôi mắt nhìn chằm chằm hai con thỏ kia. Lông mi cậu nhóc vừa dài vừa cong, giống cánh chim màu đen đang sải ra, gương mặt nhỏ của Đô Đô hồng hào núng nính, trong con ngươi nhìn hai con thỏ ngập tràn đốm sáng.
“Thỏ con đáng yêu thật ý.” Giọng nói non nót của cậu nhóc mềm mại như chứa đựng hương sữa: “Mẹ ơi, đêm nay con muốn ngủ cùng chúng.”
“Ba không muốn ngủ cùng thỏ đâu.” Hải Đường còn chưa nói gì, Dương Hoằng An đã chê, nói, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của hai người, anh lại “hừ” một tiếng: “Thỏ hôi lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây