Tô Tiểu Thanh đôi mắt quật cường ngập nước nhìn chằm chằm miếng bánh mì đã bị cắn, âm thanh rất uất ức: “Nhưng, bị cậu cắn rồi, tôi không thể ăn nữa…”
Chẳng qua vốn dĩ cô chỉ khóc thút thít, nhưng mà nghĩ đến lần trước Hàn Chiêu Huy cũng không trả bánh mì lại cho cô, nước mắt ủy khuất rơi xuống như vỡ đê, lách cách mà rơi xuống.
Tiếng khóc làm cho cô Vương đi vào.
Cô Vương nhìn thấy bản thân mình đi chưa quá mười phút, vốn dĩ các bạn nhỏ hai dãy đều ngủ nay toàn bộ đều dậy rồi, vội vàng hỏi: “Đây là chuyện gì vậy?”
Tô Tiểu Thanh nhìn cô Vương xuất hiện, lại nhìn thấy miếng bánh mì bị cắn của mình, “Hu” tiếng khóc càng to hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây