Giọng nói cô êm dịu, như có thể nhẹ nhàng thấm vào cơ thể bất cứ lúc nào. Dương Hoằng An lấy hơi, động tác xé đồ không được lưu loát, nhanh nhẹn lắm: “Anh mua ngay lúc em đồng ý lời cầu hôn, để đề phòng bất cứ khi nào cần đến....”
Hải Đường: “...”
Dương Hoằng An lại cười, nhìn cô, đôi mắt ánh lên ngọn lửa dục vọng không hề che giấu: “Em giúp anh?”
Căn phòng tĩnh mịch, ánh đèn ôn hòa lan tỏa, hai luồng hơi thở nóng hầm hập hòa quyện vào nhau, vẽ ra sự mờ ám đẹp đẽ.
Hải Đường không khỏi nắm chặt tay lại, cô nói lắp bắp: “Anh... anh thổi tắt nến đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây