Anh đảm bảo em muốn gì anh cũng có thể cho, ngoại trừ mặt trăng trên trời.”
“Cái đó thật sự không lấy được.” Anh nói thêm.
Câu nói kia anh nói rất chân thành, suýt chút nữa Hải Đường đã bật cười ra tiếng, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, tay dùng sức vỗ tay đang ôm lưng mình, hung hăng nói: “Vậy trước tiên anh có thể buông em ra không? Anh ôm nữa em muốn tắt thở.”
Thân thể cô mềm mại không xương, Dương Hoằng An không nỡ buông tay, nhưng đúng là ôm quá lâu.
Anh chần chờ một lát, chậm rãi buông tay ra, sau đó sợ cô chạy mất lại ôm mặt cô, khẽ hôn lên đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây