“Nếu cô ấy vẫn chưa nguôi ngoai, anh hãy mua quà để xin lỗi, cái gì mà kem bông tuyết bôi lên miệng còn có mua quần áo, sau đó san sẻ việc nhà với cô ấy, sau đó thuận tiện hồi ức lại năm đó hai người đã từng ngọt ngào thế nào, như vậy hai ngày sau là cô ấy nhất định sẽ mềm lòng.”
Ông ta mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt: “Thường thì khi bà nhà tôi tức giận, tôi sẽ mua đồ cho bà ấy, chiêu này là hiệu quả nhất.”
Dương Hoằng An nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Lão Trịnh: “Ông nói cái gì mà thái độ đoan chính, thành khẩn tặng quà xin lỗi, hồi tưởng lại ký ức ngọt ngào, những chiêu dỗ dành này có lẽ đều không có tác dụng với tôi.”
Xin lỗi và tặng quà anh đều đã làm rồi, đứa nhỏ anh cũng dẫn đến rồi, nhưng căn bản không có tác dụng, mà chuyện anh muốn hồi ức lại cùng cô cũng căn bản không có cơ hội.
“Không phải chứ?” Lão Trịnh hơi kinh ngạc, đây rốt cuộc là đã phạm phải lỗi lầm lớn thế nào mới khiến cho những cách thức xin lỗi này đều không có tác dụng chứ: “Anh mắc lỗi nghiêm trọng vậy sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây