Dương Hoằng An lập tức nắm lấy tay cô, nói tiếp: “Hôm đó em uống rượu, cuối cùng say rượu, khí lực thật lớn, sau đó xé rách quần áo anh, đẩy ngã anh.”
Nghe anh đột nhiên nói về hình ảnh nghĩ mà thấy thẹn kia, Hải Đường chợt quay đầu, thẳng tắp nhìn anh, ngữ khí hung hăng nói: “Không cho nói, quên chuyện đó đi!”
Dương Hoằng An nhìn cô trừng mắt, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống một con mèo đang xù lông.
“Không được.” Nụ cười trên mặt anh đầy vẻ dương dương tự đắc, đầu vai cũng rung động: “Em làm việc quá đáng với anh như vậy, chẳng nhẽ không nên chịu trách nhiệm sao?”
Hải Đường nhìn ý cười đầy vẻ dĩ nhiên của anh, khẽ cụp mắt xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây