Vương Diệu Cầm cảm thấy cực kì không ổn, đứa con này bà ta nuôi mười mấy năm, tính cách của nó như thế nào, bà ta sao lại không hiểu rõ.
Bà ta cảm thấy mình không thể tiếp tục nháo loạn cùng nó được nữa, nếu không đợi đến lúc xuất viện, nó thật sự sẽ đi tìm đại đội trưởng để bàn chuyện mất.
“Được rồi, việc hôm nay là do em gái con không đúng, đợi một lúc mẹ sẽ bảo nó xin lỗi con.” Bà ta lại ngồi xuống, hạ giọng: “Bây giờ con vẫn còn sốt, vừa nãy bác sĩ cũng đã nói con không nên tức giận, nếu không lại trào máu.”
Ngữ khí của bà ta nghe có chút qua loa, Dương Hoằng An cắn cắn môi, lặng người một hồi mới nói tiếp: “Cô ta không cần nói xin lỗi tôi, cô ta phải xin lỗi Hải Đường mới đúng, cả bà nữa.”
Vương Diệu Cầm cứng mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây