Bà ta còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy anh lạnh nhạt nói tiếp: “Dương Hoằng Mai là em gái con, mẹ luôn miệng nói con bé đối xử tốt với con, vậy mẹ thử đếm xem mấy năm nay. nó đã làm gì cho người anh trai này?”
Vương Diệu Cầm trố mắt.
Ánh mắt Dương Hoằng An lạnh thấu xương, giọng điệu vô thức mà cao lên: “Chuyện tốt gì nó cũng không làm, cũng y hệt như bà, trăm phương nghìn kế muốn dẫm lên mặt mũi tôi, không thèm để tâm đến cảm nhận của tôi, nhằm vào mẹ của con tôi.”
Vương Diệu Cầm quýnh lên: “Con nói gì vậy? Mẹ bây giờ có làm gì Nhạc Hải Đường đâu?”
Dương Hoằng An mở miệng hỏi: “Nếu không làm gì, vậy sao bây giờ bà còn phải nói đỡ cho Dương Hoằng Mai?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây