Hải Đường nghe vậy trầm tư một lúc, cười nhẹ nói rằng: “Vậy sau này bảo chú gọi con như thế được không?”
“Được chứ.” Đô Đô cười phá lên trả lời: “Mẹ cũng gọi con như vậy đi.”
Vừa nói xong, cậu nhóc lại nói lẩm bẩm một mình, giọng nói thì thầm, giọng nói mơ hồ khó mà nghe rõ, giống như là những lời nói mớ trong giấc mơ, Hải Đường nghe không hiểu.
Chẳng mấy chốc, giọng nói ấy từ từ biến mất, cô nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cậu nhóc.
Cô đưa tay ra, nhè nhẹ sờ qua mặt nhóc con ấy một cái, cười một tiếng, nhóc con này đến ngay cả khi ngủ cũng mơ thấy Dương Hoằng An, xem ra quan hệ của hai cha con bây giờ thật sự không tệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây